Mong manh như tình đầu
Bờ vai ấy, bàn tay ấy đã cùng ta đi qua suốt những năm tháng học trò ngây ngô. Người ấy luôn bảo vệ, che chở cho ta. Để rồi bốn năm sau, ta tình cờ gặp người ấy trên con phố quen thuộc. Bên cạnh người ấy có bàn tay nào đó đan vào. Ta bỗng nhận ra ta chỉ là một người lữ khách thoáng qua bên đời người ấy. Tựa như cơn mưa đầu mùa nhạt nhòa, chẳng lưu lại chút ký ức cũng chẳng đủ làm ướt tim người.
***
Gió mùa thu thổi nhẹ bay từng hạt bồ công anh. Trái tim ta lại quay quắt nhớ về khoảng trời kỷ niệm xưa cũ đầy ắp những nỗi niềm thân thương.
Năm tháng trôi đi vùn vụt. Cuộc sống ngày càng đổi khác. Duy chỉ có kỷ niệm là sống mãi với thời gian. Đã bao lần ta muốn dừng lại, muốn quay về thời áo trắng mơ mộng mà hồn nhiên như trẻ con ấy. Mười năm, khoảng thời gian đủ dài để người và ta có thể quên đi những dĩ vãng hôm nào. Vậy mà chiều nay ngồi giữa lòng phố chênh chao nỗi nhớ, ta bỗng nhận ra dù ký ức đã cũ vẫn gợi lên trong ta những hoài niệm, những điều thân thuộc ngỡ như đã phôi phai từ lâu lắm rồi.
Cánh phượng rơi trên ngõ vắng
Con đường xưa không còn in bóng hai đứa
Anh bước vội về phía không em
Đánh rơi cả khoảng trời hy vọng
Em nhặt những mảnh vỡ yêu thương xếp vào tim
Hạnh phúc chắp vá chẳng giữ được lâu…
Bài thơ trong quyển lưu bút nhắc ta nhớ đến một người. Một thời tuổi trẻ thơ dại, mối tình học trò hư hao mà chẳng dễ gì quên được. Ta nhớ lần đầu tiên gặp người ấy dưới gốc cây bàng già cuối sân trường. Ta vốn là một cô nữ sinh hiếu động và nghịch ngợm. Thách thức lời đùa vui của chúng bạn, ta trèo lên cây bàng, chuyền từ cành này qua cành khác. Đám bạn phía dưới la hét chí chóe. Ta còn hái những trái bàng ném xuống bọn chúng. Bỗng ta nghe một tiếng “ối” vang lên gần đó. Giọng con trai lạ hoắc. Có lẽ ta ném trúng bạn ấy. Ta vội tụt xuống, ngẩn ngơ nhìn người ấy quên cả việc phải xin lỗi. Từ phút giây ấy, ta biết rằng trong tim ta dành một vị trí để đặt tên người ấy rồi.
Nhớ những buổi sớm tinh khôi, người ấy qua nhà chở ta đến trường rồi lại đưa về. Nhớ có lần xe hư, ta cùng người ấy ở lại trường. Ngồi dưới gốc cây bàng hôm nào, vừa ăn bánh mì vừa nói chuyện rôm rả để giết thời gian cho buổi học chiều. Hai đứa kể cho nhau nghe về những khát khao, hoài bão, chuyện trường lớp, gia đình và có cả chuyện tình yêu mới lớn. Ta bỗng thấy vai áo người sứt một đường chỉ nhỏ, ta vội lấy kim chỉ trong cặp vá lại. Người ấy nhìn ta bằng ánh mắt đầm ấm, chứa chan yêu thương. Nhớ những đêm hè oi bức, người ấy qua nhà ta chơi cùng ngắm sao trên trời. Người ấy nói rằng mỗi chúng ta đều bước đi dưới một ngôi sao định mệnh. Dù ngôi sao ấy có sáng rực hay le lói thì hãy can đảm mà bước tiếp.
Nhớ con đường mùa thu lá đổ vàng ươm khắp lối, ta tâm sự với người ấy về chuyện buồn gia đình. Bố mẹ sắp li dị và bắt ta chọn lựa. Người nhẹ nhàng khuyên ta rằng. “Dù cậu có lựa chọn ai đi chăng nữa thì cuối cùng cả người thắng lẫn kẻ thua đều đau lòng. Hãy sống tốt để bố mẹ cậu tự hào. Chỉ thế thôi.” Lời khuyên ấy chân thành xiết bao. Bên cạnh những ngày vui, ta và người ấy có đôi lần cãi vã vì những chuyện không đâu. Ta im lặng suốt một tuần. Không nhắn tin, không gọi điện, đến trường cũng vờ như không quen biết. Cho đến một tối nọ, người ấy bỗng xuất hiện trước cửa nhà ta. Lời xin lỗi kèm với một cuốn sách của Cố Mạn. Ta cười hiền và bỏ qua. Sau khi người ấy ra về, ta suy nghĩ và thấy bản thân mình thật ích kỷ.
Bờ vai ấy, bàn tay ấy đã cùng ta đi qua suốt những năm tháng học trò ngây ngô. Người ấy luôn bảo vệ, che chở cho ta. Chỉ cần được trông thấy nụ cười rực rỡ như nắng ban mai ấy, lòng ta đã mãn nguyện lắm rồi. Những kỳ thi nối tiếp nhau làm ta quên bẵng đi người ấy. Có hôm trời đã khuya khoắt, ta vẫn ngồi ôn bài bên ánh đèn chập chờn. Đột nhiên điện thoại kêu lên một tiếng “bíp”. Tin nhắn của người ấy. “Ngủ ngon nhé, đừng thức khuya quá, có hại cho sức khỏe đấy.” Sống mũi ta cay cay khi đọc những dòng chữ đó. Thì ra người ấy chưa khi nào quên thói quen ôn bài khuya của ta mỗi khi kỳ thi đến.
Có lẽ nỗi nhớ không bao giờ phai và luôn hiện về vẹn nguyên trong ta mỗi khi nhìn mưa rơi là nụ hôn đầu người ấy trao cho ta.
Phượng nở, ve sầu tấu lên khúc nhạc chia ly. Ngày cuối cùng của năm học, người ấy cùng ta dạo quanh phố phường. Người ấy có điều muốn nói, ngập ngừng rồi lại thôi. Khi chở ta về nhà, người ấy bỗng dưng cất giọng, nhẹ nhàng mà buồn hiu. Xứ sở tuyết trắng, thành phố Moscow rộng lớn đang đón chờ người ấy. Ta ngỡ ngàng. Sự việc bất ngờ quá khiến cổ họng ta nghẹn lại, chẳng biết nên nói gì. Mong người ấy bình an lên đường hay bảo người ở lại? Ta bối rối, người ấy cũng lặng thinh, hai bàn tay cứ xoắn vào nhau. Trận mưa đổ ập xuống. Cả hai vẫn đứng đấy, toàn thân ướt nhẹp. Dù mưa to gió lớn nhưng chẳng ai muốn rời đi. Rồi người ấy khẽ bước đến đặt lên môi ta một nụ hôn.
Nụ hôn đầu đời dưới cơn mưa mùa hè, ngọt ngào đến ngất ngây.
Một buổi sáng trời nhạt nắng, ta tiễn người ấy ở sân bay. Thầm chúc bao điều may mắn sẽ đến với người. Ta vội quay mặt đi, che giấu giọt lệ sắp tràn ra khỏi khóe mi. Nhưng những cảm xúc lại đang chảy cuồn cuộn trong lòng. Ta biết ta nên để người ấy ra đi, thực hiện giấc mơ tương lai. Chẳng ai trong chúng ta đoán trước được đoạn đường mai sau sẽ trôi về đâu trong dòng chảy vô tận của thời gian nhưng ta tin cả ta và cả người ấy đều đã trưởng thành, đều hiểu hỷ, nộ, ái, ố. Ta không gượng ép cũng chẳng mong chờ gì nhiều. Nếu thực sự là của nhau thì sẽ quay về bên nhau.
Từ ngày người ấy ra đi, người ấy vẫn gửi mail cho ta đều đặn mỗi tháng một lần. Kể về cuộc sống bên đó và bảo rằng người ấy đang sống rất tốt. Ta vui mừng nhưng tim ta lại nghẹn ngào. Chẳng biết vì điều gì mà ta luôn chờ những bức mail của người ấy gửi đến… Bao nhiêu mùa thu trôi đi, ta vẫn giữ trọn tuổi xuân năm ấy. Để rồi bốn năm sau, ta tình cờ gặp người ấy trên con phố quen thuộc. Ta lặng im không nói. Một lần nữa trái tim ta lại thổn thức.
Bên cạnh người ấy có bàn tay nào đó đan vào. Ngày ấy, người không nói lời yêu ta cũng chẳng bảo ta chờ người trở về. Tất cả đều do ta ngộ nhận mà thôi. Ta bỗng nhận ra ta chỉ là một người lữ khách thoáng qua bên đời người ấy. Tựa như cơn mưa đầu mùa nhạt nhòa, chẳng lưu lại chút ký ức cũng chẳng đủ làm ướt tim người để người một lần nhớ đến ta dù trong thoáng giây.
Có lẽ người ấy đã lãng quên tất cả. Riêng ta, ta vẫn nhớ mãi một thời hoa mộng, nhớ những hồi ức êm đềm, nhớ nụ hôn đầu trong cơn mưa chiều se lạnh. Đến phút cuối ta và người ấy mãi mãi là hai đường thẳng song song, không có điểm giao nhau. Ta sẽ nâng niu và gìn giữ khoảng trời trong veo năm nào như trân trọng chính trái tim ta. Tình yêu đó mong manh quá, ta phải quên đi thôi để sống trọn vẹn cuộc sống hiện tại.
© Quách Thái Di